Văn mẫu lớp 6

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình yêu thương của mẹ dành cho em – Bài tập làm văn số 3 lớp 6

Đề bài: Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình yêu thương của mẹ dành cho em – Bài tập làm văn số 3 lớp 6

Bài làm

Mỗi khi nhắc đến mẹ, trong em lại có đầy những xúc cảm. Từ ngày em sinh ra cho đến nay, lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh em, chăm lo cho em. Dù mẹ bị ốm, bị mệt, mẹ vẫn cố gắng vào bếp để nấu cho em những bữa ăn ngon. Mẹ sợ em bị đói. Hơn 10 năm qua, em và mẹ đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm êm đẹp. Thế nhưng một kỉ niệm đáng nhớ về tình yêu thương của mẹ dành cho em có lẽ là lần em học lớp 2.

Mẹ em là giáo viên của một trường tiểu học ở gần nhà. Công việc của mẹ khá là bận rộn nhưng mẹ vẫn dành nhiều thời gian cho em. Bố đi làm ăn xa nên ngày ngày chỉ có hai mẹ con với nhau. Mẹ thương em lắm. Lúc nào mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em. Không bao giờ mẹ đánh hay mắng em cả.

ke lai mot ki niem dang nho ve tinh yeu thuong cua me danh cho em - Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình yêu thương của mẹ dành cho em – Bài tập làm văn số 3 lớp 6

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về tình yêu thương của mẹ dành cho em – Bài tập làm văn số 3 lớp 6

Hàng ngày mẹ đạp xe đến trường. Chiếc xe đạp phượng hoàng có màu xanh nước biển. Đó là của hồi môn mà bà ngoại đã để cho mẹ khi mẹ đi lấy chồng. Năm em học lớp 1, mẹ vẫn thường lai em trên chiếc xe đạp ấy. Năm lớp 2, em chuyển về trường gần nhà hơn nên mẹ không còn phải đưa đón em nữa. Hàng ngày em đi học cùng với bác vì bác của em là giáo viên của trường. Hôm nào được nghỉ, em ở nhà 1 mình trông nhà cho mẹ và chờ mẹ về.

Xem thêm:  Bài 4 - Sự phát triển của từ vựng

Buổi chiều hôm ấy, em cùng với các bạn trong xóm chơi ở ngoài ngõ. Trong số ấy có cả các anh chị của em nữa. Mọi người chơi với nhau rất vui vẻ. Ngôi nhà của em nằm ở trên dốc bên dưới ngọn đồi. Bên cạnh cái dốc ấy có một cái rãnh. Em nghịch ngợm chơi trò nhắm mắt để dò đường đi xuống đường. Nào ngờ em bước hụt xuống rãnh và ngã. Em loạng choạng đứng dậy, mắt mờ đi, em nghe thấy mọi người nói em bị chảy máu mà em thì vẫn chưa cảm nhận được là mình đau. Khi ấy chiều cũng muộn rồi. Anh em vừa bế em xuống dưới chân dốc thì cũng là lúc mẹ em đi làm về đến nơi. Mẹ nhìn thấy em trán chảy đầy máu thì ném cả xe đạp đi. Mẹ khóc. Mặt mẹ đầy sự lo lắng và đó là hình ảnh khiến em cứ bị ám ảnh mãi.

Hàng xóm là em có người làm y sĩ nên anh em đưa em vào đó. Em được rửa vết thương và băng bó lại cẩn thận. Mẹ thì vẫn ngồi bên cạnh em suốt từ lúc đó. Mẹ cầm tay em, liên tục hỏi xem em có bị làm sao không. Nhìn mẹ lo lắng cho mình em thấy có lỗi vô cùng. Mẹ cứ gặng hỏi em vì sao em lại bị như vậy. Lúc ấy hơi hoảng sợ nên em đã không dám nói thật.

Xem thêm:  Tả cảnh đêm trăng đẹp

Từ bấy cho tới giờ, em vẫn luôn tự nhủ phải cẩn thận nhiều hơn trong từng bước đi. Bởi vì nếu em có bị sao dù chỉ là một vết xước nhỏ thì mẹ cũng sẽ lo lắng cho em nhiều lắm. Mà em thì không muốn để cho mẹ phải lo lắng vì mình.

Nhã Đan

Post Comment